Phạm Thị Vân Anh – Người giữ lửa cho những cung đường yêu thương
Thứ sáu - 08/08/2025 03:42
Phạm Thị Vân Anh, người phụ nữ nhỏ bé nhưng kiên cường – chọn cách đồng hành, không cần ồn ào, không cần danh vị, chỉ cần được "đi cùng", được "cho đi", và được "chạm tới".
vân anh 01
Có những người đến và đi như một cơn gió.
Có những người âm thầm như mạch nước ngầm, nhưng lại nuôi dưỡng cả một cánh rừng hy vọng.
Và cũng có những người – như doanh nhân Phạm Thị Vân Anh, người phụ nữ nhỏ bé nhưng kiên cường – chọn cách đồng hành, không cần ồn ào, không cần danh vị, chỉ cần được "đi cùng", được "cho đi", và được "chạm tới".
Một người phụ nữ – một hành trình – một sứ mệnh Từ những ngày đầu của hành trình “Tiếp Sức Đến Trường”, khi đoàn thiện nguyện còn chưa đông đủ xe, chưa có ánh đèn sân khấu rực rỡ hay truyền thông đồng hành, Phạm Thị Vân Anh đã có mặt, lặng lẽ làm những việc mà ít ai muốn làm – từ việc điều phối cung đường, khảo sát điểm trường, đến cả kiểm tra từng chiếc giường, bữa ăn, chặng dừng, sao cho mọi thành viên được an toàn, ấm lòng và trọn vẹn. Chị không bao giờ đặt mình ở trung tâm. Nhưng mỗi lần có ai hỏi: “Ai đã lo cung đường chu đáo đến vậy?” Câu trả lời luôn là: “Chị Vân Anh.”
Trên từng cây số, có dấu chân của tình yêu thương Không ai đếm nổi chị đã đi bao nhiêu chuyến Caravan, đã trải qua bao nhiêu lần ngủ vội trong tiếng gió miền Tây, hay ngồi bó gối giữa rừng sâu chỉ để đảm bảo điểm đến an toàn cho cả đoàn. Nhưng chúng tôi biết một điều:
Trên từng cây số của hành trình thiện nguyện C&D, luôn có một người phụ nữ âm thầm đứng phía sau – dẫn đường, giữ lửa, truyền cảm hứng.
Một trái tim đủ rộng, để cưu mang bao thế hệ học trò Chị không chỉ lo cho các doanh nhân đi cùng – chị còn lo cho từng em nhỏ được nhận quà.
Chị nhớ tên từng điểm trường, nhớ ánh mắt của những đứa trẻ lần đầu tiên có được chiếc cặp mới, nhớ cả những lời dặn dò của các thầy cô vùng sâu. Với chị, mỗi phần quà không đơn thuần là vật chất. Đó là một lời nhắn gửi: "Có người ngoài kia luôn tin vào em."
Một ngọn lửa chưa bao giờ tắt Trong suốt hành trình “Tiếp Sức Đến Trường”, có những năm nắng cháy da, có những năm mưa dầm lũ lụt. Nhưng ngọn lửa trong chị – chưa bao giờ tắt. Chị có thể mệt, có thể trầm lặng, nhưng mỗi lần có ai hỏi: “Năm nay có đi Caravan nữa không chị?” Chị chỉ cười: “Còn sức là còn đi. Các con nhỏ đang chờ mình.”
Gọi tên chị – là gọi về một phần ký ức đẹp của hành trình này Gọi tên Phạm Thị Vân Anh, là gọi về hình ảnh một người chị – luôn lùi lại một bước để cả đoàn tiến lên.
Là gọi về hình ảnh một người phụ nữ – chưa từng từ chối yêu thương, chỉ chọn cách yêu theo một cách lặng lẽ và sâu thẳm.
Lời tri ân từ những người đồng hành Chúng tôi – những người may mắn được đi cùng chị – muốn nói lời cảm ơn sâu sắc.
Cảm ơn vì sự bền bỉ.
Cảm ơn vì ngọn lửa trong chị, đã khiến bao trái tim khác cũng muốn cháy cùng.
Và cảm ơn – vì chị đã chọn ở lại với hành trình này, qua bao mùa nắng mưa, để “Tiếp Sức Đến Trường” không chỉ là một chương trình – mà là một lẽ sống.
Hành Trình Của Những Trái Tim Không Mỏi – Lời Gửi Từ Ban Cung Đường
Tác giả: Góc nhìn từ những người bạn đồng hành Có những con đường khi bước chân lên, người ta chỉ mong đến đích. Nhưng cũng có những con đường, mỗi vòng bánh xe lăn qua đều chất chứa yêu thương, đều là nhịp tim đồng cảm. Với Ban Cung Đường của hành trình “Tiếp Sức Đến Trường”, mỗi km không chỉ là khoảng cách được rút ngắn, mà là từng nhịp yêu thương được nối dài. Và người giữ lửa cho cung đường ấy – không ai khác, chính là Doanh nhân Phạm Thị Vân Anh – người phụ nữ nhỏ nhắn nhưng mang trong mình sức mạnh của lòng nhân ái vô bờ bến. Ngọn lửa trong chị chưa bao giờ tắt, từ những mùa đầu tiên, khi hành trình vẫn còn sơ khai, khó nhọc, đến nay – khi đoàn xe thiện nguyện đã trở thành một hình ảnh đẹp, bền bỉ trong lòng bao người dân ở các tỉnh miền quê xa xôi. Vân Anh không chỉ là Trưởng Ban Cung Đường. Chị là trái tim dẫn lối. Là người luôn đi sớm để khảo sát từng đoạn đường, canh từng khúc cua, từng ổ gà, từng cây cầu tạm… để hơn 100 chiếc xe nối đuôi nhau được lăn bánh an toàn và trọn vẹn. Chị không bao giờ đứng trên sân khấu, không mấy khi xuất hiện ở những điểm chụp hình rực rỡ. Nhưng giữa nắng gắt, khói xe, bộ đàm, tiếng còi và tiếng gọi nhau vội vã, luôn có giọng nói của chị: rõ ràng, quyết đoán, đầy trách nhiệm và tình cảm. Không thể không nhắc đến những “gương mặt rất cũ, rất thân quen” trong Ban Cung Đường – những người bạn đồng hành tận tụy qua năm tháng: anh Nguyễn Mạnh Hùng, anh Thịnh Duy Khiêm – những “cánh tay phải”, những hậu phương vững chắc âm thầm giữ nhịp cho đoàn xe dài hàng cây số. Cứ thế, mỗi năm qua đi, thêm một chặng hành trình, thêm những mái trường được sửa sang, những học sinh có sách vở mới, cặp mới – và phía sau những điều tưởng chừng nhỏ bé ấy là bao ngày chuẩn bị, lo toan, lên kế hoạch không mỏi mệt. Hành trình không chỉ là những chuyến đi. Đó là lời hứa. Là niềm tin được trao đi. Là những vết chân không in tên nhưng đong đầy nghĩa tình. Chị Vân Anh – và các anh trong Ban Cung Đường – không làm vì danh tiếng, không làm để được gọi tên. Họ chỉ làm, vì một lẽ giản đơn: ai đó đang cần mình. Và mình có thể làm được.
Lời kết:
Khi ánh hoàng hôn phủ xuống Đồng Tháp, khi những cánh tay vẫy chào trong lưu luyến, tôi biết: hành trình này sẽ còn dài, còn tiếp tục. Vì còn những con người như Phạm Thị Vân Anh, Nguyễn Mạnh Hùng, Thịnh Duy Khiêm, và biết bao doanh nhân khác – những người chọn cách cho đi bằng tất cả yêu thương mà họ có. Và tôi tin, ở những miền quê xa, các em nhỏ sẽ luôn nhớ đến đoàn xe ấy – đoàn xe của hy vọng.